Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Tình yêu thật là lằn nhằn mà

"One more time, one more change"
Nhạc opening của 5 centimeters per second vang lên giữa trưa hè. Vẫn còn quá sớm cho một mùa hè chói chang vì bây giờ là đầu tháng tư. Vậy mà nắng đã gắt, mây đã cao, ngày vội vàng trở nên oi ả.
Bạn đã từng xem 5 cm/s chưa?
Tôi nghĩ về những tình yêu.
Tôi nghĩ về những nhớ mong.
Tại sao người ta lại trông chờ quá nhiều ở một thứ mong lung như thế?
Ở thế giới thực, khi tôi nhìn vào tình yêu của chính mình, khi tôi đưa nó ra phân tích dưới thực tế, tôi thấy nó chẳng có gì có thể khiến tôi đau khổ cả. Vì bản chất nó là một sự việc, nó có nguyên nhân, diễn biến, và nó có yếu tố giúp cho mình dự đoán được diễn biến tiếp theo. Đem tình yêu ra phân tích, tôi có thể nói đó là một chuỗi tập hợp các phản ứng tâm sinh lý của con người, bao gồm sự tác động qua lại giữa hoocmon - lý trí và các tác nhân ở môi trường ngoài. Nếu đào sâu hơn nữa, ta có thể đem quá khứ của một người ra mà soi xét, rồi từ đó rút ra những phản xạ có điều kiện đã ăn sâu trong tiềm thức của người ấy. Sau đấy, ta lại rút ra loại tính cách để biết bản chất của người đấy. Thực hành xong chuỗi thao tác trên, ta có thể tự tin đến gặp người bị phân tích, biết chắc rằng ta ăn nói thế nào thì sẽ được chào đón, biết chắc rằng ta mỉm cười lúc nào thì sẽ khiến người kia xao lòng. Tiếp theo là tác nhân môi trường vật lý - sinh lý bên ngoài. Ví dụ như màu sắc, không gian, mùi hương, các chất trong thức ăn mà ta dựng lên xung quanh người đó. Những tác nhân này ảnh hưởng đến não bộ - chính nó, chính não sẽ tiết ra các loại hoocmon mù quáng khiến con người mất hết cảnh giác, gạt bỏ các suy tính, lập luận logic.
Tình yêu là như vậy đó.
Nhưng chắc là không ai yêu nổi loại tình yêu công phu như vậy đâu.
Người ta cứ " tự dưng" gặp nhau, "tự dưng" yêu nhau, "tự dưng" chia tay hay "tự dưng" bên nhau mà thôi.
À, cuộc sống này không có gì là "tự dưng" cả, tất cả chỉ là tất nhiên thôi. Nhưng chúng ta quan tâm kết quả hơn cả, còn nguyên nhân sâu xa thì tìm hiểu làm gì cho mệt mỏi. Nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân một cuộc gặp mặt tình cờ, ta phải điều ra thu thập những con đường cô/anh ấy hay đi, số lần, thời gian, những người cô/anh quen biết, tính ra xác suất, nhân xác suất các sự kiện.... Cơ mà lằng nhằng như vậy để làm gì? Không phải chỉ cần gặp được nhau là tốt quá rồi sao. Cứ gọi là duyên đi. Cứ tin là định mệnh đi, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn, và hạnh phúc hơn khi nghĩ người ấy là món quà mà cuộc sống - thượng đế ban cho ta.
Trong thế giới của tâm lý con người, những chuyện tình đẹp tuyệt vời đã được viết ra. Tôi không thể tình nguyện chờ đợi hay chết đi vì người mình yêu khi tôi phân tích tình yêu. Nhưng tôi có thể cảm được cảm giác sẵn sàng hy sinh vì người mình yêu khi đọc một tác phẩm văn học, một bộ manga/anime shoujo [ thậm chí là shounen, mecha,... và các thể loại khác]. Tôi không thể gọi đó là sự khai sáng tâm hôn hay mù lòa lý trí.
Suy cho cùng, hai mặt này giống như hai mặt của một đồng xu, hai góc nhìn của một vấn đề.
Lại nói, đã là cuộc sống thì bao la vô cùng. Vấn đề đâu thể nào chỉ có hai mặt.
Bởi vậy, yêu một cách hết mình, yêu một cách nhàn nhạ,... tôi cũng không rõ sao là tốt. Nên tôi nghĩ, cứ làm sao mà mình cảm thấy dễ chịu, hạnh phúc là tốt nhất rồi. Cảm xúc con người thì trước sau rất khó nhất quán, có khi lúc này mình hạnh phúc, lúc khác thì không, nên yêu theo kiểu tôi chọn rất dễ phạm sai lầm. Dù vậy, tôi cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn cả. Vậy nên, tôi đành xem nỗi đau và sai lầm là một phần của cuộc sống này, nếu ta gặp nó thì ta hãy mỉm cười đi, vì nó là phần thiếu sót mà ta đã không thể thấy cho đến lúc nó lộ diện trước mặt. Ít nhất, nó giúp ta đánh một dấu x lên cái bản đồ lằn nhằn đường đi ngã nẽo của cuộc sống và trái tim trong não ta. Ít nhất, ta biết một dấu x nơi ta đã từng đi qua.
Yên Nhỏ.

tối chán - chan chứa tình yêu

Trong khi tôi đang nằm bò lăn bò càng trên sàn nhà, máy tính nhấp nháy báo tin nhắn chat. Tôi chả buồn xem. Tắt tab. Mở tab. Đọc manga.
Câu chuyện hôm qua tôi đọc là một manga ngắn, chỉ 5 chap thôi, là shoujo. Nó vẽ về hai blogger: họ ngưỡng mộ nhau trong âm thầm qua từng bài blog, nhẹ nhàng dõi theo nhau qua cái màn hình nhỏ xíu, rồi hẹn gặp nhau. Đơn giản, ấm áp, chuyện sáng như cánh hoa cúc đầu hè, mát như cơn mưa rào giữa ngày nắng, làm hiện ra một cầu vòng mỏng manh e thẹn.
Đáng tiếc thay. Ở thời đại này, những thứ đó giống như một đóa hoa anh đào vậy. Anh đào tuyệt đẹp, nhưng anh đào vốn định sẵn sẽ sớm phai theo gió.
Yên Nhỏ.